Ta không còn ngược nắng để yêu nhau
Buổi tan tầm thời gian chạy qua mau
Tình vụt mất một lần ta trót lỡ
Mật ngọt đó , đắng đót cũng là đó
Trải qua rồi , biết mất thưở hồn nhiên
Vơi tin yêu , tràn ắp nỗi buồn phiền
Em an yên ? Anh nguội dần ảo vọng
Chẳng ai vui sau lần tim vỡ vụn
Tiếc xoa tay khi đánh mất vòng tay
Ngỡ đơn giản , khi tìm thật chông gai
Giữ vẹn được là chặng đường gian khó
Em còn gì sau cuộc chia ly đó ?
Anh được chi sau lần tách biệt này ?
Em chắt chiu rồi bớt tuổi thơ ngây
Anh vun đắp rồi thêm lần mỏi mệt...
Tình khúc nào cũng có hồi đoạn kết
Đọng tim đau bởi những giọt đắng tràn
Lệ chảy dài sau mỗi giấc mơ sang
Môi run khẽ bồi hồi cơn ảo mộng ...
Rồi một ngày trên đường đời gió lộng
Ta gặp nhau nhưng chẳng còn chung dôi
Tay đan tay em bước theo một người
Và anh cũng đồng hành bên kẻ khác
Trái tim vốn loạn đi nhịp tình trước
Sẽ đập nhưng chẳng phải nhịp tình chung
Nhạc lòng xưa : bản đàn úa rêu phong
Ùa về lộng những nốt tình dang dở
Cuộc tinh đã không thuộc về em ngỡ
Người tình như ảo mộng mà anh mơ
Ta đã từng ngược gió để dệt thơ
Nhưng rồi chẳng trọn yêu thương có được
Giọt nước mắt đến bao giờ mới ngược
Vào ngủ yên trong ký ức ngày xưa
Thân thuộc lắm , xa xôi mấy cho vừa
Ngọt ngào đó , đắng cay cũng là đó
Thôi thì để ngủ yên nơi vườn cỏ
Ta chẳng còn ngược nắng gió yêu nhau
0 nhận xét:
Đăng nhận xét